Châu Viên Ngọc Ẩn
Phan_20
Thư Thư thở dài một tiếng: “Sớm biết ngươi có tâm tư ấy, ta hà tất phí một vòng suy tính còn đắc tội với các ngươi. Nói thật, ta đối với Kế công tử và Tiểu Từ cô nương rất quý mến, cũng không có lòng làm hại. Vài lần ám sát cũng bất quá vì muốn hỏi ra chỗ cất giấu con dấu Vân thị. Hy vọng việc này nói ra, chúng ta có thể bắt đầu từ đầu, làm bằng hữu.” Ánh mắt hắn đảo qua, rồi dừng lại trên khuôn mặt tuấn dật lạnh nhạt của Kế Diêu, nét mặt trấn tĩnh tự nhiên.
Kế Diêu cũng nghiêm mặt nói: “Thư công tử nếu lòng dạ thẳng thắn vô tư, vì Vân đại nhân làm việc, ta tự nhiên không nhắc chuyện cũ.”
- “Kế công tử rộng lượng.” Thư Thư đứng dậy đến bên cạnh cửa sổ, gió thổi tung ống tay áo.
Hắn quay người lại nói: “Ta làm việc có chút kịch liệt, chẳng qua đại trượng phu hành sự, lấy đại cục làm trọng, vì lợi ích trước tiên. Có một số việc sợ nhất là kéo dài phức tạp, dùng chút biện pháp tuy rằng không quang minh lỗi lạc, nhưng lại sạch sẽ gọn gàng, làm ít công to.”
Kế Diêu chậm rãi đứng lên, nói: “Mỗi người tự có cách làm của riêng mình, Thư công tử nếu đã thẳng thắn thành khẩn. Ta hy vọng có thể giúp Vân đại nhân một tay, đem bảo tàng dùng hợp lý. Chuyện trước kia, ta cũng không muốn nhắc lại.”
Thư Thư sảng khoái cười vài tiếng, nói: “Kế công tử quả nhiên thiếu niên anh kiệt, khoan dung phúc hậu.” Dứt lời, hắn xoay người về phía Tiểu Từ cẩn thận thi lễ: “Tiểu Từ cô nương, qua lại nhiều hiểu được lỗi lầm, thỉnh bỏ qua cho.”
Tiểu Từ có thói quen xem hắn là nhân vật thâm trầm khó đối phó, vừa thấy hắn nhũn nhặn nhận lỗi, thật sự có chút không thích ứng. Ngượng ngùng không biết nói cái gì cho phải. Nhìn Kế Diêu cầu cứu.
Kế Diêu ở phía sau Thư Thư cười cười, nhưng cũng không nói lời nào.
- “Thư mỗ cùng cô nương trên nóc nhà uống rượu, lại thay cô nương pha trà, còn mang theo Tiểu Chu vào thành dạo chơi. Chẳng lẽ cô nương còn chưa nguôi giận sao?” Thư Thư ý vị thâm trường nhếch môi, đôi mắt phượng tinh quang rạng rỡ, tựa tiếu phi tiếu.
Tiểu Từ sắc mặt đỏ lên, ám hại ba lần, nhìn vẻ mặt hắn đúng là đã biết rồi. Nhớ tới chính mình chỉnh hắn vài lần, tuy rằng không có lần nào thành công, nhưng sự tức giận cũng tiêu tan được tám chín phần, tái kiến hắn khó có được thành ý bộ dáng nghiêm trang xin lỗi, thế này coi như hết, từ biệt U Châu, cũng không biết năm tháng nào có thể gặp lại, làm bằng hữu vừa nói bất quá chỉ là muốn giảng hòa, còn có thể là thật sao? Từ nay trời cao nước xa, hóa giải khúc mắc cũng tốt.
- “Được rồi, sau này ngươi đừng tính toán với chúng ta nữa là được.” Tiểu Từ thấp giọng nói một câu, kéo Kế Diêu ra ngoài.
- “Kế công tử, Vân đại nhân buổi tối muốn thiết yến ở trong thành, thỉnh ba vị cùng đi.” Thư Thư ngăn Tiểu Từ, dáng vẻ tươi cười.
Kế Diêu gật đầu: “Được. Ta đi nói với Tiểu Chu.”
Buổi tối, Thư Thư mang theo ba người vào thành U Châu. Tiểu Từ lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đêm ở U Châu, mặc dù không bằng kinh đô phồn hoa sầm uất, nhưng cũng có chút phong thổ nhân tình.
Tiệc tối thiết ở phủ thứ sử, cực kỳ thịnh soạn. Dụng ý của Vân Dực tự nhiên là tỏ vẻ cảm tạ. Kế Diêu chẳng qua chỉ khiêm tốn nhún nhường, ngược lại với Thư Thư và Tiểu Chu rất hợp ý, đĩnh đạc mà nói, thay nhau trêu chọc, khiến bầu không khí bữa tiệc thoải mái hơn.
Vân Dực nâng chén nói: “Ta đã đem việc của Kế công tử báo cáo lên triều đình, phỏng chừng rất nhanh sẽ có khen thưởng. An vương nhắc đến Kế công tử kiếm pháp siêu quần, trước mắt U Châu rất cần người, nếu Kế công tử nguyện ý, có thể ở trong quân đảm nhiệm chức vị tham tướng.”
Kế Diêu vội nói: “Vân đại nhân, tranh đấu trên giang hồ há có thể so sánh với hành quân tác chiến. Ta chưa bao giờ đọc qua binh thư, không dám đảm đương chức vị này.”
- “Kế công tử quá khiêm nhường.”
Kế Diêu mỉm cười nói: “Quả thực là như thế. Cho dù có cống hiến trong quân, ta bất quá cũng chỉ hữu dũng vô mưu mà thôi. Huống hồ chỉ sức lực của một người làm sao chống lại thiên quân vạn mã, mưu lược mới là trọng yếu. Ta xem Thư công tử so với ta thích hợp hơn.”
Thư Thư đang cùng Tiểu Chu nói giỡn, nghe được lời này vẻ mặt thoáng cứng đờ.
Vân Dực liếc mắt nhìn hắn một cái, cười nói: “Kế công tử hảo nhãn lực, Thư Thư đích xác là có dũng có mưu, là cánh tay đắc lực của ta.”
Kế Diêu đối Thư Thư mỉm cười nâng chén, Thư Thư uống một hơi cạn sạch, nói: “Kế công tử cũng xem ta như thế, thực sự là sợ hãi.”
Vân Dực cười nói: “Thư Thư một lòng trợ giúp ta, cách làm có thể có điều đắc tội, ta ở chỗ này nhận lỗi, mong rằng Kế công tử không tính toán.”
- “Thư công tử đã cùng ta hóa giải hiểu lầm.” Kế Diêu lại nói: “Nghe nói Đại Yến có một cái nỏ quý, ngay cả An vương điện hạ cũng cử người đi thăm dò, hy vọng có thể nghiên cứu chế tạo ra cung tiễn có sức mạnh cường đại.”
Ánh mắt Vân Dực hiện lên vẻ buồn rầu: “Xác thực như thế. Đại Yến thiện cưỡi ngựa bắn cung, có thêm nỏ quý, càng như hổ thêm cánh.”
Kế Diêu nói: “Nỏ kiếm cường thịnh trở lại, quan trọng là tầm bắn. Vân đại nhân không ngại đào một kênh đào ngăn giữa U Châu và đất Đại Yến, trong lúc nhất thời có thể ngăn cản được thiết kỵ của Đại Yến. Bọn họ trước sau muốn tốc chiến tốc thắng, không luyện tập chiến đấu dưới nước. Lúc đó kênh đào sẽ trở thành bức tường che chắn, ngăn trở tốc độ của bọn họ, bất luận đi đường vòng hay qua sông, đều cần không ít thời gian. Quân ta ở bờ bên kia cũng có thể đợi quân địch mỏi mệt rồi tấn công, chiếm lấy tiên cơ.”
- “Chủ ý này ta đã sớm báo cáo với triều đình, thế nhưng năm nay quốc khố eo hẹp, mở kênh đào cũng tốn thời gian tốn bạc, chỉ có thể tạm hoãn.”
Kế Diêu mày kiếm nhíu chặt, thấp giọng nói: “Thì ra là thế.”
Vân Dực mỉm cười gật đầu: “Biện pháp của Kế công tử cùng ta không mưu mà hợp. Bất quá, ngay sau đó ta đã chuyển sang lo lắng đến vấn đề vũ khí và phòng thủ.”
Trong đầu Kế Diêu hiện lên một người, nhưng lặng lẽ không nói gì. Đường môn không chịu cống hiến cho triều đình, giang hồ đều biết.
Vân Dực hứng thú nhìn Kế Diêu, hắn hiếm khi gặp được cao thủ võ lâm, hận không thể ngay lập tức thu vào trong quân, thế nhưng Kế Diêu quá mức khiêm tốn, lại làm như đối với công danh đạm bạc vô tình. Hắn có phần tiếc nuối nói: “Kiếm pháp của Kế công tử tinh diệu, có thể tạm lưu mấy ngày chỉ điểm cho tướng lĩnh của ta được không?”
Kế Diêu thấy vẻ mặt hắn chờ đợi, bức thiết chân thành, lại vô pháp chối từ, liền sảng khoái đáp ứng: “Ta tháng sau có chuyện quan trọng cần về nhà, chỉ có thể giúp đại nhân trong vòng một tháng.”
Vân Dực thở phào một hơi, than thở: “Kế công tử quả nhiên hào sảng, tới, ta kính ngươi một chén.”
Sau khi ăn xong, Tiểu Từ đang muốn trở về Ẩn Lư, Vân Dực lại nói: “Gia mẫu muốn gặp nhị vị.”
Tiểu Từ thoáng sửng sốt, sau đó vui vẻ nói: “Được, ta cũng muốn tiếp kiến lão phu nhân.”
Kế Diêu không biết nụ cười của Tiểu Từ từ đâu mà đến, liền theo Vân Dực đến phật đường hậu viện.
- “Mẫu thân, nhị vị này là khách quý từ kinh thành đến.”. Vân Dực đối phụ nhân trong phật đường cung kính hành lễ.
Kế Diêu và Tiểu Từ cũng theo thi lễ.
Phụ nhân kia tay cầm phật châu, xoay người lại.
Tiểu Từ vừa nhìn, nguyên lai nàng bất quá chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng dung nhan có chút tái nhợt tiều tụy. Hình như có khí xấu ngưng kết ở ấn đường, mặc dù mặt mày thanh tú nhưng lại có cảm giác già cỗi.
- “Dực nhi, con ra ngoài trước. Ta muốn cùng bọn họ nói mấy câu.”
- “Ngươi chính là Kế công tử?”
- “Vâng, lão phu nhân mạnh khỏe.”
- “Ta nghe chuyện từ Dực nhi, trong lòng cũng rất cảm kích. Cho nên muốn gặp mặt tạ ơn. Còn có một việc nữa là muốn nhờ nhị vị trấn an khuyên giải hắn. Chắc hẳn chuyện này đều là niềm vui của mọi người, cũng chỉ một mình hắn đau buồn thất vọng. Kỳ thực, Kế công tử đã sắp xếp rất thỏa đáng, cái ý niệm trong đầu tổ tiên Vân gia bất quá chỉ là người si nói mộng thôi, một trăm năm trôi qua nói dễ hơn làm, chỉ đưa tới Vân gia họa sát thân. Cứ như vậy chặt đứt ý niệm trong đầu hắn là tốt nhất. Lão thân vô cùng biết ơn, từ nay, Vân Dực nhà ta coi như cởi bỏ được trách nhiệm. Ta cũng an tâm.”
Tiểu Từ nhận ra “hắn” ở đây hẳn là Vân Trường An. Không phải nói, nàng đối với hắn tâm sinh oán hận, không muốn lui tới sao? Nghe giọng điệu của nàng bây giờ, rõ ràng cũng có ý tứ quan tâm. Chẳng lẽ nàng không cùng hắn lưu tới, chỉ là muốn bảo hộ Vân Dực không bị chuyện phục quốc làm liên lụy?
Ra khỏi phủ thứ sử, đoàn người lên xe ngựa về Ẩn Lư.
Trong lòng Tiểu Từ nhiều lần hồi tưởng lại lời nói cùng vẻ mặt của mẫu thân Vân Dực, một chủ ý đột nhiên hiện lên trong đầu nàng. Nàng nhịn nửa buổi rốt cuộc không chịu được, trực tiếp hỏi Thư Thư: “Thư Thư, không thể nhờ mẫu thân Vân đại nhân đến an ủi ngoại công ngươi chút sao? Hắn cả ngày đóng cửa không ra, đến ăn uống cũng không màng, làm trong lòng chúng ta rất áy náy.”
Thư Thư sửng sốt một lát, cười nói: “Chủ ý này không tệ, chỉ có điều không thực hiện được. Mẫu thân Vân đại nhân tính tình cương liệt, nguyên là nha hoàn của mẫu thân ta, vẫn luôn đối với mẫu thân ta cung kính, xem như ân nhân. Sai lầm năm đó, nàng vô pháp tiếp nhận, ngay cả mẫu thân ta cũng không qua lại, một lòng hướng phật, không gặp người ngoài.”
Tiểu Từ thất vọng nga một tiếng.
Thư Thư vén mành xe ngựa, nhìn bầu trời đêm bên ngoài, buồn bã nói: “Người khác khuyên, không bằng chính mình nghĩ thoáng.”
Trở lại Ẩn Lư, bốn người không hẹn mà cũng đến phòng Vân Trường An, đã thấy cửa phòng mở rộng.
Thư Thư vội vàng gọi Hồ quản gia, lão Hồ ngạc nhiên nói: “Lão gia nói muốn vào thành.”
Thư Thư bước vào trong phòng, chỉ chốc lát cầm ra một mảnh giấy. Đối Kế Diêu nói: “Người đi Kinh thành.”
- “Kinh thành?”
- “Đúng, muốn đến hoàng lăng Vân gia nhận tội. Thật là, ai.” Thư Thư quay người vào phòng, chỉ chốc lát viết một phong thư đưa cho lão Hồ nói: “Ngươi nhanh đến phủ thứ sử, giao cho Vân đại nhân.”
Tiểu Từ hậm hực trở về phòng, tâm tình có chút buồn bực.
Kế Diêu an ủi nói: “Không cần lo lắng. Thư Thư nhất định sẽ sắp xếp người ở Họa Mi sơn trang chiếu cố hắn.”
Tiểu Từ cau mày ngạc nhiên nói: “Thư Thư như thế nào đột nhiên cải tà quy chính? Từ chết cũng không thừa nhận đến không đánh đã khai.”
Kế Diêu mỉm cười: “Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Bảo tàng giao cho Vân đại nhân, hiện tại trên người chúng ta cũng không có gì khiến người ta nghĩ đến. Hắn nếu đã thẳng thắn, đó là muốn cùng chúng ta hóa thù thành bạn, chúng ta là người biết thời thế, sao lại không làm? Nếu qua lại cũng không có gì, tự nhiên không cần canh cánh trong lòng. Bất quá, con người Thư Thư như thế nào, tạm thời chưa thể kết luận. Lòng người khó dò, chúng ta cẩn thận một chút là được.”
Tiểu Từ gật đầu nói: “Chúng ta khi nào thì rời khỏi đây?”
- “Ta đáp ứng Vân đại nhân lưu lại một tháng chỉ điểm cho thủ hạ của hắn một chút kiếm thuật, coi như là góp một phần tâm sức. Tháng sau chúng ta sẽ về Định Châu.”
Tiểu Từ gật đầu, trong lòng thấp thỏm không yên, trở lại Định Châu là muốn gặp cha mẹ hắn sao?
Quả nhiên, Kế Diêu nói tiếp: “Mẫu thân ta nhất định thích ngươi.”
Tiểu Từ cúi đầu không nói, hai má bị lây nhiễm một tầng mây hồng, dung nhan thẹn thùng mà bạc mị.
Ánh nến lay động, tựa hồ lông mi của nàng cũng hơi hơi rung rung. Tâm hắn rung động không thôi, ý nghĩ muốn chạm đến nhưng rất nhanh kìm lại. Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt lông mi nàng, cảm giác ngứa ngứa đâm vào ngón tay hắn. Nàng né tránh, càng thêm ngượng ngùng.
Hắn ở bên tai nàng thì thầm: “Mặc dù chưa biết ý cha ta thế nào, bất quá với uy phong của mẫu thân, người sẽ vô sách.”
- “Ngươi nói gì chứ?” Thanh âm của nàng nhỏ đến mức gần như khó nghe.
Kế Diêu nâng cằm của nàng, hơi thở ôn nhuận vương vấn trên mặt nàng.
- “Ngươi nghĩ là ta đang nói cái gì?” Ngón tay hắn trắng nõn thon dài, ngay dưới mi mắt nàng. Nàng vặn vẹo thoát ra, xoay người xấu hổ không nói.
Hắn từ sau lưng ôm lấy nàng, cằm đặt lên mái tóc nàng, ngửi hương thơm trên người nàng, thấp giọng nói: “Chúng ta trở về thành thân.” Ngữ khí tuy mềm nhẹ nhưng lộ ra quyết tâm bức thiết.
Nàng mặc dù từ lâu đã muốn làm thê tử của hắn, nhưng hắn đột ngột nói ra như thế này, vẫn là kinh ngạc đến tim đập dồn dập, thốt ra: “Nhanh như vậy?”
Hắn mau lẹ đáp: “Ta không ngại nhanh, chỉ sợ không kịp.” Phong tục Định Châu, khi có người thân qua đời, nếu nội trong ba tháng không thành hôn, thì phải giữ đạo hiếu chờ đến ba năm sau. Nguyên do trong đó nàng mặc dù không biết, nhưng hắn thì phải vâng theo. Hắn không ngờ kéo dài lâu như vậy, hắn cũng không xác định mình có thể kiên nhẫn chờ lâu đến thế không. Ngày tốt cảnh đẹp, giai nhân đồng tâm, nhân sinh cả đời chỉ có một lần, thật sự không muốn bỏ lỡ.
Cảm giác ngọt ngào lan qua từng mạch máu, như dòng nước nhỏ giọt chậm rãi lưu động, đem mỗi tấc da thịt như nhiễm phải men say. Nàng rụt rè từ chối. Hắn dùng lực xoay nàng về phía mình, khuôn mặt hai người kề sát trong gang tấc. Vẻ mặt nàng đỏ bừng như say, tâm hắn dao động, trong thân thể một cỗ dục vọng gào thét, giống như cuồng phong trên đồng cỏ bao la, mang tất cả lý trí của hắn cuốn sạch, vứt đến chín tầng mây.
Thân thể so với nội tâm còn muốn thành thực hơn, khát vọng như vũ bão làm cả người hắn đầm đìa mồ hôi. Nàng tựa hồ cảm nhận được sóng nhiệt mạnh mẽ cách một lớp áo truyền đến, giống như thiêu như đốt. Cái loại hơi thở nguy hiểm mà xa lạ lại mang theo cám dỗ cùng kích thích, như xoáy nước sâu đem nàng hút vào trong, nàng có chút hoảng loạn muốn chống cự lại có chút chờ mong có chút say mê. Nàng không biết phải làm thế nào mới thích hợp, làm thế nào mới có thể giải thoát, tùy ý hắn ôm mình đến đặt trên giường, lọng che có thêu hình hai vị tiên, là uyên ương hí thủy, là hoa khai tịnh đế, trước mắt mê muội, nói không nên lời.
Chương 32: Phong Ba Chợt Khởi
Tay hắn trúc trắc mà linh hoạt, như người yêu nhạc nhìn thấy danh cầm.
- “Kế công tử!” Ba tiếng gõ cửa một tiếng thở nhẹ, là Thư Thư!
Dục vọng như dừng cương trước bờ vực, bờ đê ngăn nước.
Tiểu Từ hoảng hốt ngồi dậy, trán đụng phải mũi Kế Diêu. Kế Diêu ôm cái mũi đau xót, cố nén đau chạy nhanh đi mặc quần áo, ổn định lại hơi thở, thần sắc như thường.
Hắn mở cửa ra, chỉ thấy Thư Thư đứng trước cửa phòng, nhìn bầu trời đêm. Chiếc quạt giấy ở trong tay gấp rồi lại mở, làm như trong lòng có chút phiền muộn.
- “Thư công tử có việc?”
Thư Thư quay người lại, quả nhiên dáng vẻ tươi cười của hắn có chút miễn cưỡng: “Không hiểu sao trong lòng ta rất sốt ruột, muốn tìm Kế công tử nói chuyện, hoặc mượn rượu giải sầu.”
Tiểu Từ ở trong giường cách một lớp sa mỏng nhìn Kế Diêu bất đắc dĩ đóng cửa rời đi, cố gắng nhịn cười. Nàng không biết Thư Thư đến lúc này là đúng hay sai. Hình như đúng, lại có vẻ sai rồi. Vừa nghĩ như thế, khuôn mặt nàng nóng bừng trống ngực đập loạn khiến nàng e lệ không thôi. Hắn luôn luôn bình tĩnh kiềm chế, nguyên lai, nguyên lai còn có một mặt như vậy. Nhớ tới vừa rồi, nàng kích động đẩy sa trướng trở về phòng, gió đêm thổi đến da thịt nóng bỏng, vô cùng thoải mái. Nàng vội vàng đóng cửa lại, giống như những ngôi sao trên bầu trời đều đang nhìn nàng.
Ngày hôm sau, Kế Diêu giữ lời vào thành tìm Vân Dực. Tiểu Từ muốn đi cùng, chợt nghĩ lại cảm thấy không ổn, vì thể cùng Tiểu Chu ở lại Ẩn Lư.
Vân Trường An không ở đây, Thư Thư nghiễm nhiên chính là chủ nhân Ẩn Lư. Hết thảy đều như cũ, chỉ thiếu bóng dáng một lão nhân tịch liêu mà cao ngạo.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, nháy mắt đã được nửa tháng. Tiểu Chu ở lại Ẩn Lư dường như cùng Thư Thư trở thành tri kỉ. Điều này làm cho Tiểu Từ rất kinh ngạc.
Kế Diêu sáng sớm liền xuất môn, mà Thư Thư mặt trời lên cao mới thức dậy. Tiểu Từ cùng Tiểu Chu ở trong vườn nói chuyện phiếm, nhìn thấy Thư Thư miễn cưỡng đi tới, trêu chọc nói: “Thư Thư, ngươi như thế nào không vào thành? Thiếu chủ nhàn nhã như vậy cũng có tiền, thật sự là ông trời hậu đãi.”
Thư Thư giật giật khóe miệng, nói: “Tiểu Từ, ngươi sai rồi. Tâm nhàn mới gọi là nhàn. Như ta lúc này đang rất lo lắng.”
Tiểu Từ cười hì hì lấy một củ lạc bóc vỏ cho vào miệng, ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo dưới ánh mặt trời mơ hồ có chút trong suốt. Nàng thản nhiên như vậy làm cho Thư Thư hơi đố kị lại có xúc động, phảng phất như cảnh xuân vui vẻ hòa thuận đẹp nhất, khiến người ta không đành lòng phá tan.
Hắn thở dài, ở trước mặt Tiểu Từ nhón một củ lạc trong đĩa, cũng không cố ý đụng phải tay nàng, hơi lạnh từ ngón tay chạm vào lập tức rời đi, chỉ có cảm xúc nhưng lại thật lâu không tiêu tan.
Hắn xoay người rời khỏi, trước khi đi còn ném một câu: “Không có việc gì thì đừng chạy loạn, U Châu giáp ranh với Đại Yến, chẳng bao lâu nữa khả năng sẽ phát động chiến tranh, cẩn thận bị coi là gián điệp.”
Củ lạc trong tay Tiểu Từ thoáng cái rơi trên mặt đất, Tiểu Chu ngồi bên cạnh nàng kích động đứng lên, đuổi theo bóng lưng hắn hỏi: “Thực sự? Thực sự?”
Góc áo màu lam khuất sau hòn sơn giả, ngay cả một chữ cũng không lưu lại.
Rõ ràng là ánh nắng mặt trời ấm áp ôn hòa, phút chốc bị một câu của Thư Thư làm cho đóng băng. Chiến tranh, xuất hiện trong câu chuyện của những người dân sống lưu lạc vô cùng thêm thảm, là lòng trung thành thiết huyết trong những cuốn sách, cứ cho rằng chính mình cách xa vạn dặm, không nghĩ tới chớp mắt gần trong gang tấc, chẳng ngờ lại bị hút vào vòng xoáy tựa hồ xoay tròn ngay dưới chân. Tâm Tiểu Từ rối loạn, chống lại ánh mắt hoang mang của Tiểu Chu, Hai người không hẹn mà có chung một ý nghĩ: Nhanh chóng rời khỏi.
Đêm đó, Kế Diêu trở về. Tiểu Từ lập tức truyền lại câu nói của Thư Thư cho Kế Diêu. Kế Diêu im lặng một lát, nói: “Ta hôm nay ở phủ thứ sử, cũng không nhìn thấy Vân đại nhân có gì khác thường. Có lẽ Thư Thư chỉ hù dọa các ngươi thôi.”
Tiểu Chu từ kinh ngạc buổi chiều khôi phục, ngược lại xoa tay đứng lên: “Kế Diêu, đại trượng phu vì giang sơn dốc lòng, chúng ta nếu gặp phải, thì cùng U Châu sống còn.”
Kế Diêu nheo mắt nhìn hắn, cười nói: “Ngươi cho ngươi là Gia Cát, hay là Tôn Tẫn?”
Tiểu Chu ngơ ngác, nấc một tiếng, nói không ra lời.
Trong chiến tranh, người như thổ giới, võ công có cao thì thế nào, chống lại chính là thiên quân vạn mã, dựa vào không phải là cái dũng của thất phu, mà là mưu trí.
Sắc mặt của Kế Diêu dưới ánh đèn nhợt nhạt, một lúc lâu mới nói: “Tiểu Từ, ngươi và Tiểu Chu rời khỏi U Châu trước ở nhà chờ ta, cuối tháng ta nhất định trở về Định Châu.”
Tiểu Từ vội la lên: “Ta không đi.” Trước mặt Tiểu Chu, nàng còn có một câu nói vô pháp mở miệng: Ta sẽ không rời khỏi ngươi, bất luận là một khắc hay cả đời!
Đôi mắt của nàng trong suốt mà kiên định, nhìn thẳng Kế Diêu. Câu nói kia nàng không cần phải nói, hắn từ trong mắt nàng cũng có thể hiểu rõ.
Hắn thở dài, nói: “Ta đi hỏi Thư Thư một chút.”
Trong tay Thư Thư có một phong thư, nhưng lại không tập trung. Ánh mắt hắn dừng ở ngọn nến bên cửa sổ. Kế Diêu gõ gõ cửa, dựa vào nội lực của Thư Thư, hẳn sớm biết hắn đến.
Thư Thư đặt phong thư xuống bàn, nói: “Ngươi tới hỏi ta chuyện chiến tranh?”
- “Đúng vậy. Ta muốn biết tin tức này có chắc chắn?”
- “Tin tức là từ một người ta sắp xếp vào hoàng cung Đại Yến, về phần có chính xác hay không cũng khó nói, cho dù có trông gà hóa quốc sợ bóng sợ gió, cũng phải phòng ngừa. Kế công tử nếu thấy sợ, ngày mai đi tìm Vân đại nhân chào từ biệt, hắn cũng sẽ không ép ngươi.”
Kế Diêu đạm nhiên cười: “Kế mỗ mặc dù không phải là người hành quân, nhưng cũng sẽ không sợ chết.”
Thư Thư cười khẽ: “Kế công tử không cần phải quá mức lo lắng. Tuyến phòng thủ ở U Châu hiện nay đã mạnh hơn không ít. An vương điện hạ một lòng muốn lập công để được hoàng thượng coi trọng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn tháng sau sẽ đến U Châu.”
- “Tin tức này đã báo cáo cho Vân đại nhân?”
- “Hắn sớm đã biết.”
Kế Diêu sửng sốt, nhớ lại Vân Dực ngày hôm nay trấn tĩnh tự nhiên, không khỏi thầm khen hắn ung dung trầm ổn. Hắn bình tĩnh như vậy cũng là do hùng binh của U Châu cùng sự chống đỡ của An vương gia nên mới có thể có lòng tin như thế.
Kế Diêu nghĩ nghĩ, lại nói: “Nói như thế, nơi này cũng không an toàn, Đại Yến nếu muốn tập kích bất ngờ, nhất định chọn Lạc Hà trang.”
Thư Thư tự tin cười: “Cái này Kế công tử không cần lo lắng. Cho dù bây giờ Đại Yến có bất ngờ tập kích, ta cũng có thể để cho các ngươi yên ổn thoát thân.”
Kế Diêu thật sâu nhìn hắn, gật đầu nói: “Tốt.”
Thư Thư mâu quang căng thẳng, đối với sự tín nhiệm của Kế Diêu hiển nhiên có chút ngoài ý muốn. Hắn vậy mà cũng không hỏi thêm một câu nào. Hắn tin tưởng như thế sao? Thư Thư giật mình, kỳ thực Kế Diêu nếu không phải là cháu của Tiêu Dung, Tiểu Từ cũng không phải con gái Vân Cảnh, kết giao được với những bằng hữu như thế vốn là tâm nguyện của hắn, đáng tiếc, sinh ra là do ý trời, không thể nào lựa chọn, cho dù trong lòng có dao động đi chăng nữa, cũng không thể bỏ dở nửa chừng.
Hắn nắm chặt chiết phiến trong tay, mặt quạt một mảnh trúc diệp ở trên mơ hồ có ánh sáng. Chính là mê dược của nàng khi đó ở Đào cư. Chiếc quạt này hắn chưa từng thay đổi, mê dược từ lâu đã tiêu tan, mặt quạt được nhuộm hoa, mê dược đã hết, mặt quạt liền khôi phục lại thủy mặc nhã trúc trước kia, hắn có chút buồn vô cớ, muốn giữ lại, nhưng biết rõ lưu không được.
Kế Diêu mở cửa phòng, hít thật sâu một hơi, nếu U Châu khó giữ được, trở thành quốc đô của Đại Yến, ngày sau nhất định trở thành họa lớn của triều đình, An vương muốn có công trạng, như thế cũng là một cơ hội có lợi. Xem ra U Châu trận này sẽ không sao. Chỉ cần triều đình hạ quyết tâm phòng thủ, có Vân Dực và An vương gia nhất định có thể giữ được. Một tia bất an rốt cuộc theo gió đêm lặng lẽ bay đi. Nam tử trời sanh tính lại mang theo sự cứng rắn chính trực, nếu không phải bởi vì nàng, hắn cũng rất muốn cùng Tiểu Chu cảm nhận khoái ý giết địch. Chỉ là nàng giống như dải lụa mềm mại, giờ phút này trói buộc khí phách cùng kích động nơi hắn.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian